Chương 8
Lúc cô tỉnh lai, toàn thân bủn rủn vô lực nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc, đêm qua hình như làm một giấc mộng đẹp. . . . . .
"Em đã tỉnh?"
Giọng nói trầm thấp cùng hơi thở ấm áp bay vào trong tai, Trình Kỳ Khiết khẽ run lên, quay đầu nhìn lại gương mặt khiến tim cô đập dồn dập.
Anh chưa bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô chăm chú khiến cho cô nhớ lại tối hôm qua. . . . . .
Từng hình ảnh nóng bỏng khó tin lướt qua đầu, cả khuôn mặt cô nhất thời nóng bừng. Cô đúng là uống nhiều nhưng còn không say đến mức chẳng biết việc gì, anh thật sự ôm cô? Trời, đó không phải do cô tưởng tượng.
"Em. . . . . . Anh. . . . . . Ngày hôm qua. . . . . ." Cô nói lắp ba lắp bắp, muốn hỏi cái gì, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Thật xin lỗi, thừa dịp em uống say đã chiếm tiện nghi của em."
"Không, ách. . . . . ." Cô muốn nói không sao thì có quá can đảm không?"Chúng ta vốn là vợ chồng."
Mắt Trịnh Bang Duệ sáng rực lên.
Thật sao? Cô xác định quan hệ bọn họ là vợ chồng. . . . . . Cô thật sự xem anh là chồng, không phải do đêm qua uống rượu say, đầu óc còn chưa tỉnh táo? Anh có thể mong đợi giữa bọn anh có kiểu quan hệ vợ chồng không?
"Vậy sau này chúng ta vẫn có thể như vậy phải không? Anh muốn nói là làm vợ chồng thật?”
Tay của anh giữ lấy, ôm cô vào trong lòng, muốn cô cảm nhận được rõ ràng hiện tại bọn họ đang dựa sát vào nhau, Trình Kỳ Khiết nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh đang biểu đạt rất rõ ý nghĩa của từ "như vậy" . . . . . .
Mặt cô đỏ tới mang tai.
"Em...Em tưởng rằng anh muốn tự do."
"Không còn muốn rồi, giờ anh chỉ muốn em thuộc về anh, chính thức hoàn toàn thuộc về anh."
Trong thanh âm của anh không chút nào che giấu dục vọng chiếm hữu khiến cô phải kinh ngạc quay đầy nhìn anh, từ khi nào anh để ý đến cô như thế?
Cô nuốt nước bọt, trong lòng như tràn ra một bông hoa vui sướng.
Nhưng không biết đột nhiên anh nghĩ đến điều gì, trầm mặt nói, "Từ nay về sau đừng nghĩ về anh rể em nữa, sống vui vẻ với anh được không?”
Cô kinh ngạc suýt chút khẽ kêu lên tiếng, đúng rồi, anh cho rằng cô yêu thầm anh Vũ Hàng . . . . . . Đêm qua anh rể đưa cô về nhà nên anh mới không vui, thậm chí còn lên giường với cô đều bởi vì hiểu lầm cô với anh Vũ Hàng, co có thể vui vẻ cho rằng phản ứng này của anh thể hiện anh đang . . . . . . ghen tỵ sao?
Ghen tỵ? Nói cách khác anh thích cô đúng không?
Cô không nén nổi mỉm cười.
Trời ạ, cô cảm thấy giờ phút này mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
"Vâng." Mặt mũi cô ửng hồng gật đầu.
Lời nói muốn cô sống vui vẻ cùng anh, cô cũng gật đầu đáp ứng. Nhưng ý nghĩa chuẩn xác của những lời này là gì? Cô không biết rõ.
Cuộc sống trôi qua như trước kia, chỉ có một chút thay đổi. . . . . .
Cô đi ra khỏi phòng tắm, trên đầu còn bọc khăn lông lớn, liền nhìn thấy anh nghiêng người dựa vào đầu giường, một đôi ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, Trình Kỳ Khiết run lên, có cảm giác mình như thỏ nhỏ đang bị một con thú dữ để mắt tới.
"Anh. . . . . . Hôm nay không có việc phải làm nữa sao?"
Mang công việc về nhà làm, thường thường làm thêm đến khuya trong phòng sách, thái độ anh như vậy mới bình thường nhưng gần đây anh không còn thế nữa rồi.
"Không có." Anh trả lời ngắn gọn.
"Oh."
Cô quay lưng lại với anh, ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu sấy tóc, nhưng máy sấy không nóng bằng tầm mắt nóng rực ở sau lưng, trái tim cô đập thình thịch, mấy ngày gần đây, cô đã biết anh mắt trần trụi kia có ý nghĩa gì nên tuyệt đối không dám quay đầu lại.
Tuy Trình Kỳ Khiết không dám quay đầu lại nhưng không có nghĩa cô sẽ trốn được.
Tay cầm máy sấy của cô bị giữ lại, anh nhận nhiệm vụ sấy tóc cho cô, bàn tay to thô dày kéo nhẹ tóc cô, mỗi động tác đều khiến cô tâm phiền ý loạn bởi sự dịu dàng khó tin này.
Mấy tháng trước, nếu có người nói cho cô biết có một ngày anh sẽ giúp cô sấy tóc, nhất định đánh chết cô cũng không tin, vậy mà bây giờ nó thật sự xảy ra, ai có thể tưởng tượng được con người lạnh lùng như anh lại có một mặt dịu dàng đến thế?
Tay của anh vuốt ve da đầu cô, khiến cô có cảm giác mỗi động tác thật kích thích cùng thân mật, cô gần như khó có thể hô hấp.
Trịnh Bang Duệ tắt máy sấy, âm thanh ‘ông ông’ ít đi, trong phòng ngủ chỉ còn hai người đang im lặng căng thẳng. . . . . .
Anh để máy sấy xuống, dắt tay cô, kéo cô đi về giường.
Cô sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh, chuyện sắp xảy ra khiến hai đầu gối như nhũn ra."Tối hôm nay. . . . . . .cũng muốn sao?"
Anh nâng mặt cô lên, hôn cô, thay cho câu trả lời.
Trịnh Bang Duệ kéo cô lên trên giường, mái tóc chỉnh tế vừa được anh thổi giúp cô giờ lại bị rối loạn, cô chỉ có thế bám víu lấy anh, nằm dưới người anh thở dốc, nghênh đón từng đợt sóng sung sướng anh mang đến.
Cô bị hôn đến mơ màng, mơ hồ nhớ đến, chẳng lẽ đây là ‘cuộc sống vui vẻ’ mà anh nói? Bắt đầu từ ngày đó, mỗi đêm anh đều ôm ấp cô.
Điều này làm người không có kinh nghiệm như cô có phần ăn không tiêu.
Cô vốn không nghĩ đến tinh lực đàn ông có thể dồi dào như vậy, anh thường ép buộc cô hơn nửa đêm, ngày hôm sau tinh thần còn sáng láng đi làm.
Cô không có biện pháp nào, mỗi ngày đều cảm thấy xương cốt mau rời rạc, phần eo cũng mỏi nhừ.
Nhưng cho dù vậy, cô vẫn không nỡ cự tuyệt anh.
Lúc anh ôm cô, cô mới có cảm giác chân thức rằng anh khao khát cô, anh muốn cô, không có chuyện gì khiến cô vui sướng hơn nữa.
Mồ hôi anh rơi trên người cô, thân thể bóng loáng vừa mới tắm của cô lại dính vào giọt mồ hôi thuộc về anh, xúc cảm trắng mịn càng khiến sự kết hợp giữa hai người thêm chặt chẽ.
Trình Kỳ Khiết ngửa đầu thở dốc, đồng thời trong mắt nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình dục nóng bỏng của anh. . . . . .
Khóe mắt chảy ra giọt nước mắt trong suốt, cô không biết tại sao bản thân chỉ cảm thấy trái tim căng phồng lên đầy tràn hạnh phúc.
Trịnh Bang Duệ liếm đi nước mắt của cô, khàn giọng hỏi: "Sao vậy? Anh quá thô lỗ à? Đau không? Muốn anh dừng lại không?"
Anh dịu dàng làm trong lòng cô nóng lên, đôi tay nhẹ nhàng đưa ra vòng qua cổ anh, anh chính là chồng của cô.
"Không. . . . . ." Cô nhỏ giọng thẹn thùng nói.
Anh bá đạo mà đắc ý khiến mặt cô càng thêm đỏ bừng, cô còn chưa kịp hối hận bản thân mình nói ra như thế, anh đã mạnh mẽ đòi hỏi làm tất cả mọi suy nghĩ đều biến mất ngoại trừ anh.
Đêm càng khuya, thời gian ngọt ngào thuộc về những người yêu nhau mới vừa bắt đầu. . . . . .
Trịnh Bang Duệ tỉnh lại trong ánh nắng sớm mai, cảm thấy tinh thần sảng khoái .
Khi anh nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trong ngực, anh mới ý thức được nguồn gốc đem lại cho anh cảm giác tốt như vậy, sự ấm áp trong lồng ngực đến từ chính người phụ nữ bên cạnh là vợ anh.
Lúc ngủ, hai gò má cô hồng hào, da thịt tinh tế trắng nõn như trứng gà bóc, vết bớt bên má trái cũng thật đáng yêu trong mắt anh, rất đặc biệt, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc óng như tơ lụa của cô. Không cách nào dời tầm mắt mình khỏi người cô.
Không thể dời mắt. . . . . . Đúng, gần đây triệu chứng này của anh ngày càng nghiêm trọng, mặc kệ ở nhà hay đang công ty, anh luôn nhìn chằm chằm cô, mỗi hành động của cô, mỗi biểu cảm trên mặt, mỗi lời cô nói, trong mắt anh đều rất mê người.
Chưa từng có một người phụ nữ nào khiến anh sinh ra tình cảm mãnh liệt đến thế.
Cũng chưa từng có một người đàn bà có thể mang lại cho anh cảm giác vô cùng thỏa mãn, bất luận ở trong gia đình, về mặt công tác, thậm chí ngay tại trên giường. . . . . .
Cô là vợ tốt, anh chưa từng nghĩ có thể có một người vợ tốt.
Ánh mắt của anh quả thực quá nóng bỏng làm Trình Kỳ Khiết ở trong giấc mơ cũng cảm thấy mặt mình nóng lên. Cô mở mắt, vừa vặn chống lại ánh mắt tràn đầy ham muốn chiếm hữu của Trịnh Bang Duệ.
"Chào buổi sáng." Cô cười xấu hổ.
Hạnh phúc chính là mở mắt ra nhìn thấy người trong lòng đang ở bên cạnh mình.
Nhưng anh không chỉ muốn thế.
Anh đặt một nụ hôn ấm áp vào trán, mũi, gương mặt của cô, mỗi nụ hôn đều nói một tiếng chào buổi sáng, đợi đến khi anh hôn cổ của cô, cô đã sớm hoa mắt chóng đầu, nghe không rõ anh nói gì rồi.
Tay của anh chuyển động trên người cô, mơn trớn bộ phận mềm mại yếu ớt do tối qua phóng đãng, cô thói quen được anh làm đến vui thích, rất nhanh lại bị mê hoặc.
"Đợi. . . . . ." Cảm thấy bộ phận nào đó của anh đang kề sát bên cô lại thức tỉnh, mặt Trình Kỳ Khiết đỏ tới mang tai đẩy vai anh."Anh. . . . . . Anh không phải còn có một hội nghị quan trọng được mở sáng nay sao?"
"Ừ." Miệng anh vẫn đáp nhưng đồng thời lại tách chân cô ra.
Cô sốt ruột nói: "Vậy anh còn chưa chịu rời giường?"
"Được. . . . . ."
Hơi thở của anh phun ở vành tai cô, thân thể của cô mềm nhũn, lý trí dần dần bay xa.
Anh thừa cơ thẳng tiến vào trong cơ thể cô, dẫn phát cô thở gấp gáp một hồi.
"Sẽ không đến kịp. . . . . ." Trong phòng yên tĩnh truyền đến tiếng lẩm bẩm tự trách.
"Không sao, sẽ không lâu lắm." Giọng nói khàn khàn đảm bảo.
Sau đó chỉ còn lại tiếng thở hổn hển. . . . . .
"Không kịp, không còn kịp rồi." Trình Kỳ Khiết mặc áo len lên người, cuống cuồng kéo chỉnh sửa lại váy.
Bên kia tình hình của Trịnh Bang Duệ cũng không tốt hơn chút nào, tay chân luống cuống cài cúc áo sơ mi, nhưng do quá gấp nên nhiều lần cài nhầm cúc rồi phải cài lại.
Sắp chín giờ, hội nghị đã sớm bắt đầu mà hai người bọn họ vẫn còn ở nhà.
Nghĩ tới đây, Trình Kỳ Khiết nhanh phải khóc.
Anh còn nói cái gì "sẽ không quá lâu" . . . . . .
Hu hu. . . . . . Về sau không thể tin anh nữa.
Bất chấp đầu tóc mình vẫn còn rối, Trình Kỳ Khiết chạy tới giúp chồng mặc áo sơ mi, đưa cho anh áo vét khoác ngoài.
"Cà vạt đâu?"
"Ah, em đi lấy."
Hai người hoảng loạn sửa soạn xong, vội vàng lao ra khỏi phòng, chạy xuống dưới tầng.
Không ngờ ông nội cùng cha mẹ chồng đều ngồi trước bàn ăn, chưa đi làm, mỗi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ xem bọn họ, nhìn đến nỗi Trình Kỳ Khiết phải xấu hổ cúi đầu.
Hiện tại, cô không có dậy sớm để thu xếp bữa ăn sáng cho cả nhà, hôm nay lại ra cửa muộn như vậy. . . . . . Cô đã không phải là con dâu hiền rồi.
"Chào buổi sáng ông nội, chào buổi sáng ba mẹ. . . . . ." Ngay cả chào hỏi đều có chút chột dạ.
Ánh mắt ông nội sắc bén như dao khiến cô cảm thấy bí mật gì cũng không thể che giấu được trước mặt ông nội.
"Bang Duệ, ít khi ngươi đi ra khỏi nhà muộn thế này."
Ông nội vừa nói dứt lời, đến Trịnh Bang Duệ cũng phải đỏ mặt, lúng túng ho nhẹ một tiếng."Tại. . . . . . Ngủ muộn."
Thật may Trịnh Chính Đường không còn truy cứu hay trách cứ, chỉ bảo bọn họ ngồi xuống ăn điểm tâm.
"Không được, bọn cháu còn muốn chạy tới công ty để họp."
Dắt tay vợ mình, Trịnh Bang Duệ nói xin lỗi với ông nội xong liền vội vã đi ra ngoài.
"Này, các con không thể đi ra ngoài như vậy, đợi chút."
Trịnh Thanh Thủy thấy bọn chúng nói đi là đi, hoảng hốt la lên nhưng đôi vợ chồng trẻ không những không quay trở lại mà đã đi ra ngoài. Ông quay đầu về, trên mặt xuất hiện ba gạch đen, trên mặt xuất hiện vẻ như “Làm sao bây giờ”, nhìn về phía bố ông.
"Bố. . . . . . Bọn chúng. . . . . . Ai, không còn ra thể thống gì nữa?"
Trịnh Chính Đường cười híp mắt, Trịnh Thanh Thủy rất kinh ngạc, đã lâu chưa từng thấy bố ông vui vẻ như vậy.
"Chuyện này có gì không tốt? Như vậy chứng tỏ ta sắp có cháu bế rồi." Trịnh Chính Đường vui vẻ nói.
Ở một nơi khác, xe vừa mới lái ra cổng nhà họ Trịnh, Trình Kỳ Khiết đã lôi gương ra tính trang điểm, nhưng ngay khi thấy mình trong gương cô liền kêu lên thảm thiết.
Đầu tóc rối bù chưa nói, môi cô sưng lên như bị người khác hôn suốt đêm, trên cổ còn có một vết tích của nụ hôn để lại, muốn che dấu cũng không được.
Vừa nãy cô đã xuất hiện trước mặt ông nội cùng bố mẹ chồng như thế sao? Cô xấu hổ đến nỗi giờ hận không đào được cái hang nào để chui vào rồi.
"Làm sao vậy?"
Hành động kỳ quái của cô khiến Trịnh Bang Duệ chú ý đến, quay đầu lại hỏi.
"Bộ dạng của em. . . . . ." Cô chỉ vào cổ của mình, nói như sắp phát khóc.
"Vậy có gì là không tốt." Anh say đắm đưa tay đụng vào những dấu vết mà anh đã để lại, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn, "Anh thấy em thế này rất gợi cảm, rất mê người."
Mặc dù giọng nói tràn đầy từ tính của anh để cô bỗng chốc ngừng thở, nhưng hiện tại cô có chuyện quan trọng hơn cần lo lắng."Mới, mới không tốt đâu, em như thế làm sao có thể gặp người khác nữa?"
"Thế cứ không gặp người khác đi, hôm nay chúng mình xin phép nghỉ một ngày."
Nghe anh nói ra đề nghị này, Trình Kỳ Khiết kinh ngạc hai mặt trợn to, không thể tin được, người trước mắt mà cô biết vẫn là Trịnh Bang Duệ sao? Đây là cái người luôn đặt công việc ở vị trí thứ nhất, cứng nhắc như một người máy Trịnh Bang Duệ sao?
Nhưng thật sự đề nghị của anh rất hấp dẫn. . . . . .
Đợi chút, không được, không thể làm thế.
"Không được đâu..., làm sao có thể không đi làm? Làm vậy các đồng nghiệp sẽ nghĩ sao? Còn có ông nội cũng sẽ tức giận. . . . . ."
Trịnh Bang Duệ cảm thấy bộ dạng bối rối của cô vô cùng đáng yêu, bèn hôn lên môi cô.
Sau khi hôn đến hoa mắt chóng mặt, Trình Kỳ Khiết đã quên hết mình vừa kháng nghị cái gì.
Hơn nữa, miệng cô càng thêm sưng lên. . . . . .
Gần đây nhà nước đấu giá đất đai cho các tập đoàn tài chính thu mua, trong đó một miếng đất cuối cùng có tiếng là khu đất đẹp đã bị công ty nhà họ Trịnh trúng thầu toàn bộ.
Đây là hợp đồng hợp tác đầu tiên giữa công ty nhà họ Trịnh với họ Trình, hai nhà đã lập kế hoạch cùng xây dựng ở trên mảnh đất này một công trình kiến trúc về khách sạn năm sao kết hợp cùng một khu siêu thị khổng lồ, còn có tòa cao ốc văn phòng, đến lúc đó sẽ trở thành khu trung tâm, bởi vậy vừa mới thi công khu đất này đã bị giới truyền thông chú ý.
Ở buổi lễ chúc mừng công ty nhà họ Trịnh khởi công, người được mọi người chú ý đến nhất đương nhiên là người một tay lập ra kế hoạch này- người thừa kế tương lai của công ty họ Trịnh: Trịnh Bang Duệ cùng với phu nhân của anh, thiên kim tiểu thư Trình Kỳ Khiết.
Khi Trịnh Bang Duệ khoác tay vợ mình đi vào hội trường, lập tức dẫn tới truyền thông điên cuồng chụp hình.
Kim đồng ngọc nữ, ông trời tác hợp cho, hoàng tử kết hợp cùng công chúa.
Truyền thông đã nghiêng hẳn đôi vợ chồng này, khen ngợi bọn họ, lúc mới kết hôn các ký giả còn suy đoán đó chẳng qua là phương án kết thông gia giữa hai nhà, nhìn thấy tình hình sống chung của hai người đều nhao nhao sửa đổi lời đồn.
Bất luận tình yêu của hai người nhìn từ hai bàn tay có mười ngón tay đan xen vào nhau hay lúc nói chuyện ngọt ngào dịu dàng đều không giấu giếm chút nào mà thể hiện công khai trước mặt mọi người, ánh mắt nhìn nhau đắm đuối đều bị mọi người nhìn ra được.
Hai người mang thân phận là chủ bữa tiệc nên vừa tiến vào hội trường liền có đón tiếp tất cả khách khứa và chào hỏi với rất nhiều bậc bề trên cùng đồng nghiệp trong công việc, do đó hai người cần phải tách ra hành động.
Trình Kỳ Khiết đi đến chào hỏi một trưởng bối đã quen biết từ nhỏ, bà cụ là khách quen của nhà hàng nhà họ, cụ Đổng ở công ty thuốc nổi tiếng trong nước, cô đặc biệt trò chuyện cùng bà cụ, rất được bà yêu thích.
Mới trò chuyện được một lúc, bỗng nhiên cô chợt cảm thấy dạ dày khó chịu.
Gần đây hình như thường xuyên có cảm giác buồn nôn, không biết có phải ăn phải đồ gì hư hỏng rồi không?
Cô vừa cố gắng phục hồi lại một chút, vất vả lắm mới nói tạm biệt với bà cụ, đi tới góc khuất ngồi một lúc để đợi đợt khó chịu này qua đi.
"Tiểu Khiết."
Có người ngồi xuống bên cạnh cô, là Trình Kỳ Tâm đang nâng cái bụng bầu .
"Chị, oa, mới không vài ngày nhìn thấy, bụng chị dường như đã lớn hơn rồi."
Trình Kỳ Khiết kính nể nhìn cái bụng phình to của Trình Kỳ Tâm, xem ra mang thai khiến cả người chị cô trông đẫy đà hơn mà lại tràn đầy ánh sáng tình mẹ.
Nhưng lời khen ngợi của cô lọt vào trong tai của chị cô lại bị lý giải hoàn toàn khác.
"Chị biết thừa, chị mập như con chim cánh cụt." Trình Kỳ Tâm tức giận nói.
"Không, chị, chị không mập chút nào, vẫn nhìn thấy eo mà. Nhìn từ đằng sau hầu như không thấy được rằng chị là phụ nữ mang thai nữa là."
Trình Kỳ Khiết biết nên nói lời nói gì mới để chị cô vui vẻ, chị ấy quan tâm nhất chính là vóc dáng, tình trạng hiện tại chắc chắn khiến chị ấy khó tránh khỏi khó chịu.
"Thật sao?" Nghe em gái nói thế, Trình Kỳ Tâm quả nhiên nở nụ cười."Vậy thì tốt."
Có lẽ do yên tâm, Trình Kỳ Tâm bưng một đĩa điểm tâm trên bàn ăn lên, bắt đầu ăn.
Trình Kỳ Khiết không nhịn được há hốc miệng, trước kia tham gia tiệc tùng chị cô chưa từng ăn gì, làm sao hôm nay sẽ. . . . . . Thấy em gái chưa kịp che giấu vẻ mặt kinh ngạc, Trình Kỳ Tâm chu môi ra.
"Không có cách nào, sau ba tháng mang thai, chị liền thấy ăn như thế nào cũng không đủ no, không còn chú ý đến mặt mũi gì nữa, cho đứa trẻ trong bụng ăn no mới là quan trọng nhất, ừm, chỉ có điểm tâm ở bữa tiệc còn hợp khẩu vị, tiểu Khiết, có muốn ăn món cá xông khói này hay không?"
Vừa ngửi thấy mùi tanh của cá, dạ dày cô đột nhiên đảo lộn, bất chợt lùi về sau một bước, lấy tay che miệng đè nén nước chua này xông tới miệng.
"Thật xin lỗi. . . . . . Gần đây dạ dày em rất kém." Sắc mặt Trình Kỳ Khiết tái nhợt, giải thích."Đặc biệt không chịu nổi mùi tanh."
Trình Kỳ Tâm híp mắt, "Này, tiểu Khiết, chẳng lẽ em có rồi?"
"Có?"
"Mang thai a, cái kia của em đã bao lâu không đến?"
Trình Kỳ Khiết trừng to mắt, trong đầu nhớ lại chu kỳ của của mình, trong mấy tháng này công việc rất bận, sau đó cô lại bị sự nhiệt tình của Bang Duệ làm cho hoa mắt chóng mặt, căn bản không chú ý tới. . . . . .
Cô lấy tay bưng mặt, vừa mừng vừa sợ, không biết nên phản ứng như thế nào.
"Thật sự có à?" Nhìn phản ứng của em gái, Trình Kỳ Tâm cong khóe miệng lên, cũng tràn đầy vui sướng."A, ta đi nói cho ba mẹ, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng."
"Trước tiên đừng nói." Cô xấu hổ giữ chị lại."Còn chưa xác định chắc chắn đâu, đi trước bệnh viện kiểm tra rồi lại nói."
"Chị xem tám phần mười là đúng rồi, ban đầu chị mang thai cũng có triệu chứng giống em vậy." Trình Kỳ Tâm tự tiện hạ kết luận. Tiếp theo giới thiệu cho em gái bệnh viện nào, bác sĩ nào thì tốt, sau đó thở ra một hơi nói: “Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc hiện tại của em, chị liền yên tâm, thành thật mà nói, trước đây chị còn không yên tâm em với Trịnh Bang Duệ, cuối cùng chị còn cảm thấy em thương hắn so với hắn yêu em quá nhiều."
"Không nhất định phải ở cùng với người yêu mình nhiều hơn, chị, không phải mỗi người đều may mắn giống như chị, có người đàn ông như anh Vũ Hàng yêu chị đến thế, chẳng qua em cảm thấy em như vậy đã rất hạnh phúc rồi, có thể gả cho người đàn ông mà em yêu, anh ấy đối xử tốt với em, đối với em mà nói, đây chính là mộng đẹp thành sự thật."
Nhìn khuôn mặt đỏ rực của em gái nói ra những lời này, vẻ mặt không che giấu được hạnh phúc vui sướng, Trình Kỳ Tâm không kềm được mỉm cười, bề ngoài em gái cô yếu đuối, nhưng so với bất luận kẻ nào đều biết mình muốn cái gì, so với bất luận kẻ nào đều có kiên nhẫn, có nghị lực.
"Chị thật sự vui mừng thay cho em." Chị vỗ lên mu bàn tay của cô, thật lòng nói.
Trịnh Bang Duệ đang nói chuyện hợp tác thành lập thị trường cùng ông nội với chủ tịch công ty bán lẻ lớn nhất trong nước- chủ tịch Cao nhằm hợp tác các nhà máy và cửa hàng tư nhân, ánh mắt anh lại không tự chủ được liếc về một phía khác mà Trình Kỳ Khiết đang đứng, vừa rồi cô vẫn còn ngồi ở góc nói chuyện trời đất cùng chị cô, thế nào hiện tại lại đứng chung một chỗ với một người đàn ông trung niên?
Hôm nay cô mặc lễ phục màu đỏ càng làm tôn nên làn da trắng nõn trở thêm óng ánh trong suốt, ở dưới ánh đèn, cô quả thực tươi đẹp chói mắt mọi người, nhìn cô nghiêng đầu mỉm cười bởi lời của đối phương, nụ cười dịu dàng này khiến anh suýt nữa ghen tị với gã đàn ông trung niên trọc đầu đó.
Không được, lần sau không cho phép cô mặc lễ phục lộ cánh tay ra ngoài, ngay cổ cũng không thể lộ ra, nên dùng khăn quàng cổ che kín lại. . . . . .
Cả đầu anh đều suy nghĩ những thứ chuyện này nên chủ tịch Cao cùng ông nội nói cái gì anh cũng chưa nghe thấy, một lòng chỉ muốn đi đến bên cô kéo cô về cạnh người.
Cho đến khi ông nội ho một tiếng, anh mới hoàn hồn, chống lại ánh mắt trêu trọc của hai ông cụ.
"Tuổi trẻ thật tốt." Chủ tịch Cao cười nói.
"Đúng vậy, nhớ năm đó tôi cũng chẳng có cách nào dời ánh mắt khỏi trên người vợ mình, đến đêm mới cưới kia ngọt ngào suôn sẻ, không tách rời ra được chút nào.” Ông nội lại tiếp tục trêu đùa.
Trịnh Bang Duệ xấu hổ, ". . . . . . Xin lỗi."
"Không cần xin lỗi, đây chính là tình yêu. Bọn ta già rồi, chỉ là trẻ tuổi trôi qua, yên tâm, bọn ta hiểu, cháu có một cô vợ nội trợ hiền lành tốt bụng như vậy, tính tình cũng được, trên sự nghiệp lại còn có thể giúp đỡ cháu nên cháu phải biết quý trọng."
Tình yêu?
Đây chính là yêu sao?
Anh chưa bao giờ đem tình cảm anh đối với cô nghĩ tới hướng này, tình yêu là gì, anh không biết, nhưng nói đi nói lại, từ nhỏ đến lớn, chuyện mà anh coi trọng duy nhất chỉ có ở bài tập, ở năng lực, trên sự nghiệp không ngừng vượt qua con gái bác cả để ông nội chấp nhận anh, phụ nữ đối với anh mà nói chỉ dùng để điều chỉnh nhu cầu sinh hoạt.
Anh chưa từng để ý đến một người như thế. . . . . .
Yêu. . . . . . Thưởng thức cảm giác cái chữ này mang đến cho anh ở đầu lưỡi, vị chua chua ngọt ngọt, nói không ra được mùi vị, chúng hòa trộn một chỗ với nhau, sau đó hình ảnh của cô xuất hiện trong đầu làm anh không tự chủ được cong lên khóe miệng.
Có lẽ anh thật sự yêu cô.
Ai ngờ đạt đến chứ? Vừa mới bắt đầu chỉ coi cô như một cây cầu đưa đến thành công. . . . .
"Tiểu Khiết thật sự là một con dâu hiền, hơn nữa cũng rất có lòng đối với cháu, bây giờ nhớ lại, thật may lúc đầu ông đồng ý đề nghị của ông bà sui gia, kiên trì để hai cháu thành hôn. Ông đã nói rồi, thời nay người trẻ tuổi nói gì mà tự do yêu đương, ông cảm thấy còn không bằng lời mai mối của bọn ông hồi trước, môn đăng hộ đối, hai người mới có thể bền lâu . . . . ."
Trịnh Bang Duệ nghe ra điểm quái dị từ trong một chuỗi lời nói của ông nội
"Ông nội, người nói cái gì? Ông bà thông gia thỉnh cầu?"
"À, Trịnh Bang Duệ, cháu chưa biết gì? Ông vẫn không để cho cháu biết chính là sợ cháu nghe xong quá kiêu ngạo, không quý trọng tiểu Khiết, nhưng mà bây giờ cháu cũng thương tiểu Khiết như vậy, cho nên biết cũng không sao cả, kỳ thật các ngươi kết hôn là do tiểu khiết cầu xin bà ngoại nó đến nhờ vả ông. Nghe nói khi còn bé nó gặp mặt cháu một lần, từ đó đã rất thích cháu, một mạch học cùng trường với cháu cũng là có kế hoạch, bởi vì muốn tiếp cận cháu, ông thấy cảm động trước tấm lòng của nó, cảm thấy không thể tìm được người người phụ nữ yêu cháu hơn nó nên ông mới bảo cháu kết hôn với nó, sự thật chứng minh ông già ta làm đúng, cháu xem ông đã giúp ngươi kiếm được một bà vợ tốt."
Trịnh Chính Đường nói xong rất đắc ý, lại không chú ý tới sắc mặt trở nên xám xịt của Trịnh Bang Duệ.
Hóa ra toàn bộ mọi chuyện không phải là tình cờ, cô cũng là người vô tội bị trưởng bối bức ép giống như anh.
Từ đầu tới cuối đều do một tay cô bày kế hoạch ra trận hôn nhân này. Anh vẫn chẳng hay biết gì, thậm chí còn cảm thấy áy náy đối với cô, vẫn xem cô như một người con gái hồn nhiên lương thiện. . . . . .
Anh bị thiết kế rồi phải không?
Anh hận nhất có người lừa gạt anh.
Đối với một người đàn ông vừa mới phát hiện ra tình yêu của mình mà nói, sự phát hiện này không thể nghi ngờ là đổ xuống một chậu nước lạnh vào đầu anh.
Anh chỉ cảm giác mình đang nhanh chóng rơi xuống từ Thiên đường hạnh phúc vào vực sâu lạnh lẽo.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian